“Các anh về
Mái ấm nhà vui
Tiếng hát câu cười
Rộn ràng xóm nhỏ.
Các anh về
Tưng bừng trước ngõ
Lớp lớp đàn em hớn hở theo sau
Mẹ già bịn rịn áo nâu
Vui đàn con ở rừng sâu mới về.
Làng tôi nghèo
Mái lá nhà tre
Các anh về
Xôn xao làng bé nhỏ
Nhà lá đơn sơ
Tấm lòng rộng mở
Nồi cơm nấu dở
Bát nước chè xanh
Ngồi vui kể chuyện tâm tình bên nhau.
(Tác giả – Hoàng Trung Thông)”
Vẫn những ngôi làng đó, những người mẹ nhân dân luôn sẵn sàng cưu mang, đùm bọc những người lính trẻ trên chặng đường hành quân xa, đói miếng cơm, mẹ nấu, khát miếng nước, mẹ pha. Tình quân dân cá nước keo sơn còn đó, nhưng các chiến sĩ năm nào, có những người đã ngã xuống vì đồng bào, vì độc lập, có những người trở về với những vết thương chiến tranh chẳng bao giờ lành.
